Năm | 2023 |
---|---|
Trọng lượng | 1500gr |
Loại Sản Phẩm | Bìa Mềm |
Kích Thước | 20 x14 cm |
Số Trang | 898 |
Tác Giả | Đỗ Hồng Ngọc |
Nhà Xuất Bản | Tổng Hợp TPHCM |
Người xưa tìm thuốc lên non hái lá. Thử nếm. Thử chữa bệnh cho mình. Rồi mới dám mà sẻ chia cho bạn bè hàng xóm, giữa chốn thân quen. Phải phơi nắng, phơi sương, phải chẻ, phải sao, phải sắc. Ba chén sáu phân. Tùy bệnh mà gia giảm. Có khi phải dùng nước mưa, có khi nước giếng, có khi nước lá sen... Phải dùng siêu đất nung nửa đen nửa đỏ, phải canh ngọn lửa than hồng nửa phừng phực nửa riu riu... Đâu có mà dễ dàng! Thuốc chữa được bệnh cũng là thuốc độc. Chỉ cần một chút sơ sẩy, thờ ơ đủ làm nguy hại cho con người.
Tôi là một người thầy thuốc, một bác sĩ, mà cũng là một bệnh nhân, lắm nỗi lao đao, đi tìm thuốc chữa cho chính mình. Mới thấy tốt nhất là đừng nên có bệnh! Đừng phải cần đến thuốc men. Nhưng “Không hẹn mà đến, không chờ mà đi, bốn mùa thay lá thay hoa thay mãi đời ta...” (TCS).
Đỗ Hồng Ngọc
Tôi đến với Phật rất trễ. Lại đến một mình. Lúc trẻ đọc Tâm Kinh, Tử Diệu Để..., Suzuki, Krishnamurti... nhưng đọc chỉ để mà đọc. Đến năm tuổi gần 60, sau một cơn bệnh thập tử nhất sinh, tôi thấy mọi sự khác hẳn đi. Tôi đọc Tâm Kinh thấy không khó nữa. Như vỡ ra, Tâm Kinh trả lời tôi câu hỏi Tại sao (Why?); rồi Bằng cách nào (How?) thì câu trả lời ở Kim Cang; ở Pháp Hoa gặp Như Lai Đa Bảo của mình như luôn tủm tỉm cười chọc quê mình!; rồi ở Duy ma-cật, thấy biết Như Lai, sống cùng Như Lai...!; rồi Lăng Già, Hoa Nghiêm... chân không vô ngại mà hữu hóa duyên sinh. Dĩ nhiên không thể không học những bước căn cơ...
Cái học y khoa và khoa học hành vi cũng đã giúp tôi thấy rõ hơn vai trò thầy thuốc, vai trò tham vấn viên qua hình tượng các vị Bồ tát Thường Bất Khinh, Dược Vương, Diệu Âm, Quán Thế Âm... để không chỉ học hiểu lời kinh mà còn vận dụng vào nghề nghiệp mình cho sáng tỏ hơn...
Con đường học Phật thênh thang như cánh rừng kia mà ta mới tiếp cận vài hạt bụi rơi từ nắm lá Simsapa dạo nọ.
Bây giờ ở tuổi ngoài tám mươi, tôi nghĩ đã đến lúc nên ghi chép lại, vừa để chiêm nghiệm bản thân mình, vừa để sẻ chia cùng bè bạn thân quen, cùng trang lứa, đồng bệnh tương lân...
Chân thành,
Đỗ Hồng Ngọc