Năm | 2022 |
---|---|
Loại Sản Phẩm | Bìa mền |
Kích Thước | 13 x 19 cm |
Số Trang | 516 |
Tác Giả | Wataru WATARI |
Nhà Xuất Bản | Hà Nội |
Cơn run rẩy trong lòng bàn tay tôi ngay lập tức truyền tới tận trái tim.
Nhưng tôi cũng không hề ngạc nhiên. Hẳn là vì tôi vẫn luôn đinh ninh rằng chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Cuối cùng thì việc này cũng đến”. Vừa nghĩ vậy, trái tim tôi vừa run rẩy.
Cuối giờ học ngày hôm nay, cậu ấy bị cô giáo gọi ra ngoài. Khi nhìn theo cậu ấy, tôi biết chắc cậu ấy sẽ không quay lại lớp nữa.
Tôi chẳng có tâm trạng để đi chơi chút nào.
Sau khi về đến nhà, vẫn trong bộ đồng phục, tôi nằm ườn ra sô-pha và cứ nhìn lên trần nhà mãi. Mama có nhắc nhở tôi mấy lần rằng làm vậy sẽ khiến váy và áo khoác bị nhăn, thế nên tôi đành uể oải đi thay đồ và rốt cuộc lại nằm lăn xuống giường. Cơ thể tôi cứ bị tấm chăn mềm mại quấn lại và hoàn toàn chẳng di chuyển được chút nào.
Điện thoại tôi chỉ rung lên một lần duy nhất.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Mùa xuân sắp đến. Tuy chuỗi ngày thường nhật vẫn tiếp diễn , nhưng mỗi ngày luôn là một ngày mới. Có những điều cần được diễn tả bằng lời nói nhưng lời nói lại không đủ để diễn tả. Một câu trả lời hoàn toàn sai lầm, một mối quan hệ méo mó không thể quay lại như trước đấy giả tạo.
Chính vì vậy,tôi sẽ phá hỏng thứ giả tạo ấy, tìm ra điều chân thực duy nhất. Tôi sẽ kết thúc tuổi thanh xuân sai lầm này.
Mùa cũ đã qua. Mùa mới lại đến. Câu chuyện thanh xuân sai lầm này sắp sửa kết thúc… Nhưng chắc chắn, tuổi thanh xuân vẫn sẽ tiếp diễn.
Tập cuối cùng của bộ truyện đình đám về thời thanh xuân đầy rẫy những sai lầm và đắm say.
Mục lục:
Trích đoạn sách:
Cơn run rẩy trong lòng bàn tay tôi ngay lập tức truyền tới tận trái tim.
Nhưng tôi cũng không hề ngạc nhiên. Hẳn là vì tôi vẫn luôn đinh ninh rằng chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Cuối cùng thì việc này cũng đến”. Vừa nghĩ vậy, trái tim tôi vừa run rẩy.
Cuối giờ học ngày hôm nay, cậu ấy bị cô giáo gọi ra ngoài. Khi nhìn theo cậu ấy, tôi biết chắc cậu ấy sẽ không quay lại lớp nữa.
Tôi chẳng có tâm trạng để đi chơi chút nào.
Sau khi về đến nhà, vẫn trong bộ đồng phục, tôi nằm ườn ra sô-pha và cứ nhìn lên trần nhà mãi. Mama có nhắc nhở tôi mấy lần rằng làm vậy sẽ khiến váy và áo khoác bị nhăn, thế nên tôi đành uể oải đi thay đồ và rốt cuộc lại nằm lăn xuống giường. Cơ thể tôi cứ bị tấm chăn mềm mại quấn lại và hoàn toàn chẳng di chuyển được chút nào.
Điện thoại tôi chỉ rung lên một lần duy nhất.
Không biết là từ cậu ấy hay cậu ta nữa.
Nhưng chắc đấy chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Tôi uể oải nhấc tay lên và đưa điện thoại đến trước mặt, thầm mong rằng đấy là một người hoàn toàn khác nhắn tin.
Dòng đầu tiên trên màn hình chính là tin nhắn của cậu ta.
Do tin nhắn ấy chỉ có một dòng nên nó đã được hiển thị luôn ở ô thông báo, chẳng cần phải mở ứng dụng ra cũng đọc được.
“Giờ gặp nhau được không?”
Dòng tin duy nhất ấy chẳng cho tôi biết được điều gì. Tôi chỉ biết rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.
Ước gì tôi có thể coi như mình đã bỏ qua tin nhắn này.
Nếu coi như mình chưa nhìn thấy, một lúc nữa mới trả lời lại thì ắt hẳn chuyện này sẽ tiếp tục được thêm một chút nữa. Ý nghĩ xấu xa ấy hiện lên trong đầu tôi.
Tuy nhiên, việc cậu ta muốn nói cho tôi biết lại khiến tôi hạnh phúc đến mức rơm rớm nước mắt, làm tâm trạng tôi vui vẻ hẳn lên.
Có lẽ tôi vẫn luôn đợi chờ.
Chờ cậu ta sẽ nói ra.
Vì tôi sợ tự mình sẽ phải nói ra.
Chính vì vậy, tôi chỉ nhắn là “tớ sẽ đến ngay” rồi mặc lại chiếc áo khoác mình vừa cởi phăng ra ban nãy. Vừa đi đôi xăng-đan đã mòn gót, tôi vừa kiểm tra tin nhắn thông báo địa điểm gặp nhau.
Có một nơi nhất định chúng tôi phải đến.
Nơi ấy ở rất gần đây, chẳng hề xa chút nào. Mọi thứ sắp kết thúc rồi.
Tôi chẳng có tâm trạng nào để chạy, thế nhưng sau khi ra khỏi nhà, bước chân tôi cứ nhanh dần lên.
Con đường trước ga khá đông người.
Tuy nhiên, dưới ánh đèn đường, tôi vẫn ngay lập tức trông thấy bóng dáng cậu ta đang ngồi trên ghế.
Cậu ta đang ngồi thẳng lưng, đặt hai tay trên váy, nhắm chặt hai mắt và im lặng như hoà lẫn vào không khí. Đêm vẫn rất lạnh dù tôi có mặc áo khoác, ấy vậy mà trông có vẻ như cậu ta chẳng hề cảm thấy điều đó chút nào.
Nhận thấy tiếng chân của tôi, cậu ta từ từ mở mắt. Sau đó, cậu ta nở một nụ cười đẹp như bầu trời mùa đông.
“Chào cậu.”
Nụ cười ấy đẹp đến mức gần như khiến tôi không thốt nên lời. Thật đúng là “khiến người ta phải nín thở”.
Giả bộ như mình đang thở không ra hơi vì vừa mới chạy đến, tôi chỉ gật đầu mà không nói lời nào.
Sau đó, tôi vừa ngồi xuống vừa tháo khăn ra. Nếu không làm vậy, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào cậu ta mãi mất.
Tôi chưa từng thấy ai xinh đẹp đến vậy. Tôi đã từng thấy nhiều người đẹp và đáng yêu, thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một người xinh đẹp đến mức khiến tôi muốn thở dài.
Thay vì thở dài, tôi thở ra một hơi hết cỡ rồi lên tiếng hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
“Tớ có chuyện muốn nói.”
Tuy mở đầu như vậy nhưng cậu ta lại ngừng lại một chút. Sau đó, cậu ta cẩn thận lựa lời rồi bắt đầu nói.
“Chúng ta có thể tổ chức prom rồi.”
“Thế à, vậy thì tốt quá...”
Nghe thấy thế, tôi cuối cùng cũng có thể yên tâm. Dạo gần đây tôi cứ để tâm đến chuyện này mãi. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt nhăn nhó ấy lướt qua đầu tôi, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Chắc do tôi thở mạnh quá nên cậu ta bật cười.
“Nhờ cậu cả đấy.”
“Tớ có làm gì đâu.”
Không có mà. Tôi có làm được gì đâu.
Nhưng tôi chỉ hơi lắc đầu chứ không nói vậy.
Cậu ta chăm chú ngắm tôi, sau đó nhìn về phía đằng xa và lẩm bẩm.
“Và nhờ cả cậu ta nữa...”
Nghe thấy thế, người tôi giật thót lên. Chẳng thể nhìn mặt cậu ta, tôi đành ngó xuống dưới chân mình.
“Đâu có. Là do Yukinon đã rất cố gắng mà.”
“Thôi nào, tớ cũng tự biết mà.”
Lần này đến lượt cậu ta hơi lắc đầu khi nghe thấy những lời an ủi, bào chữa ấy của tôi.
“Tớ lại dựa vào người khác rồi...”
Kiểu nói bông đùa ấy nghe thật trẻ con, khác hẳn với cách nói chuyện người lớn lúc bình thường nên tôi hơi giật mình.
Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy cậu ta đang bẽn lẽn mỉm cười, chẳng biết là do ngại ngừng hay đang muốn đánh trống lảng nữa.
“Tớ biết rõ rằng cậu ta sẽ làm vậy, thế nhưng tớ lại không hề từ chối.”
Cậu ta hơi ngước lên và cứ nhìn về phía đằng xa. Tôi cũng nhìn theo, thế nhưng ở hướng đó chỉ có những toà nhà cao tầng.
“Nhưng chuyện này cũng kết thúc rồi.”
Thành phố về đêm có rất nhiều tiếng ồn ào, thế nhưng tôi vẫn nghe rõ giọng nói dịu dàng, ấm áp ấy. Giống hệt như ánh đèn từ toà nhà đối diện vậy.
Trong bóng tối, những ánh đèn màu đỏ từ từ sáng lên rồi lặng lẽ biến mất, kéo theo giọng nói như ánh đèn le lói kia chìm dần xuống.
Giọng nói ấy bị những cơn gió mạnh thổi tan.
“Tớ đã thành thật nói hết mọi thứ rồi.”
Mái tóc dài của cậu ta bung ra và che lấp mặt, cứ như một tấm khăn voan. Khi gió ngớt, cậu ta dùng tay chỉnh lại tóc và nhẹ nhàng vén chúng qua tai.
Sau đó, cậu ta mỉm cười.
Cứ như thể cơn gió đêm xuân đã rửa trôi đi nhiều thứ, khiến nụ cười ấy trông thật tươi tắn
Có lẽ từ trước tới giờ, tôi vẫn luôn thích nụ cười xinh xắn ấy.
Trông thấy nụ cười ấy, tôi nhận ra rằng mối quan hệ này sắp sửa kết thúc rồi.
…. (Còn nữa)